Đã có một thời làm thơ

Nó nhớ đã từng đọc đâu đó nói rằng, thơ là đời, là xuất phát từ thực tại và từ trải nghiệm thực tế của bản thân người làm thơ. Về cơ bản thì nó đồng ý, nhưng có nhiều khi, con người ta không nhất thiết phải trải qua sự việc đó mới có thể có xúc cảm làm thơ. Sự đồng cảm với người khác hay trí tưởng tượng cũng là những lý do khiến người ta thốt ra được vài câu thơ đúng lúc. Mà nó thì thuộc trường hợp này…
Biết tin chị nó thất tình, nó bèn tức cảnh sinh… thơ thay cho chị. Cũng không nhớ nổi đoạn đầu như nào, chỉ biết ba khổ cuối thế này:

Em tiếp tục bước đi đầy mạnh mẽ
Nhưng phải làm gì để xoá bóng hình anh
Bởi biết rằng mọi giới hạn mong manh
Quên và nhớ sẽ rất nhanh thành một.

Có khi nào những phút giây bất chợt
Anh dừng chân và ngoái lại phía sau
Anh sẽ thấy ngập tràn một niềm đau
Liệu có băn khoăn làm sao xoá hết?

Gió vẫn thổi chẳng bao giờ ngừng nghỉ
Anh vẫn xa chẳng có lúc quay về
Chỉ mình em giữa cuộc sống bộn bề
Giữ hình anh trong cô đơn lặng lẽ.

Nhiều khi đọc lại, nó cảm giác như mình đã trải qua giây phút ấy rồi. Lạ thật, có lẽ nào nó lại đi ngược lại với lẽ đời?

Đảo Điệp Sơn

Mấy năm đã trôi qua rồi. Bạn bè nó đứa nào cũng tíu tít chuẩn bị cưới xin. Cái lũ vội vàng ấy, việc gì phải cưới sớm thế cho mất tự do chứ. Mà cũng lâu lắm rồi nó không làm thơ. Từ khi nào nhỉ? Hình như là từ hồi bắt đầu đi làm. Hết cái thời hơi một tí là rung động, đến nỗi đi đường thấy một anh đẹp trai cũng cố ngoái lại nhìn.

Có một lần, bạn nó hỏi ý kiến có nên yêu một người vừa mới chia tay người yêu không. Vì cô ấy sợ người kia yêu mình chỉ vì thấy có nét giống như người yêu cũ. Chả hiểu sao nó nghe chuyện ấy xong lại nảy ra quá nhiều cảm xúc thế là thơ cứ tuôn ra dào dạt.

Em không phải người thứ nhất yêu anh
Cũng không phải người đầu tiên anh thích
Em chậm bước, người thứ hai, chỉ vậy.
Băn khoăn hoài anh yêu thực không đây?

Mối tình đầu trong sáng và thơ ngây
Tuy đã qua nhưng hằn sâu ký ức
Em chỉ sợ con tim anh thổn thức
Dù nói quên nhưng vẫn giữ bóng hình.

Em yêu anh với tất cả chân tình
Với tất cả ước mơ và khát vọng
Cả nỗi lo thiêu lòng em cháy bỏng
Rằng suốt đời em vẫn chỉ thứ hai.

Làm sao biết quá khứ thuộc về ai?
Và hiện tại liệu có phai màu sắc
Em chỉ biết sẽ mãi chờ khoảnh khắc
Được làm người duy nhất trong anh.

Bởi vậy mới nói, nếu cứ nghĩ rằng, người viết văn, làm thơ (cho dù là thơ con cóc) luôn viết từ chính những chuyện của bản thân mình thì sai bét. Cuộc sống nhiều chuyện thế cơ mà, đâu phải của riêng mình.

Đảo Điệp Sơn

Nó bắt đầu tập tành làm thơ khi bắt đầu lên lớp 6. Bài thơ đầu tiên của nó là bài Cây Bàng, nhưng thật tiếc nó đã đánh mất bản viết bài đó và không thể nhớ nổi câu chữ trong bài như thế nào. Ngược lại, nó chỉ nhớ bài thơ làm tiếp sau đó toàn vần “ào” và “ao”. Vì hồi đó cứ nghĩ thơ là phải vần, thế nên cố ngồi ép cho nó thành vần.

Trời đổ mưa rào
Ào ào, ào ào.
Mấy chú cào cào
Trốn chạy lao xao.
Nước từ trên cao
Đổ xuống dưới ao
Dữ dội làm sao
Ào ào, ào ào.

Ơ nhưng thực tế đúng là như vậy. Hôm ấy trời mưa to ơi là to, nó ngồi trong nhà, nhìn ra cái ao của nhà hàng xóm, thấy nước rơi xuống tung bọt trắng xoá. Còn chú cào cào là do tự dưng nhìn thấy một con đậu trên cửa sổ, thế là nhét vào… thành thơ. Sau nó còn tự hào mãi, bài này của mình hay chẳng kém thơ của chú Trần Đăng Khoa. Cơ mà sao nó vẫn không nổi tiếng như chú nhỉ? Hay ghê! 😀 😀

Hết bốn năm cấp 2, nó đã có một quyển sổ thơ dầy thật dầy. Có cả truyện ngắn sáng tác với bút danh Xuân Nhi. Nhưng, chỉ vì một sơ suất, mẹ nó đã bán quyển sổ của nó cho bà đồng nát. Nó khóc lóc mất cả tháng trời vì đau buồn. Điều cuối cùng nó còn nhớ về quyển thơ ấy là chi chít những ảnh của một siêu mẫu mà nó mê mẩn, bút danh Xuân Nhi và một câu trong bài thơ cổ vũ bóng đá: “Nhưng này chớ có vội”. Đấy, nó chỉ nhớ được một câu như vậy đấy.
Cũng may, trong bốn năm này, nó đã có tác phẩm để đời được lên báo. Báo thì cũng mất rồi, may sao nó vẫn nhớ được bài thơ, chỉ quên đúng 4 từ của câu cuối cùng:

Đêm Đồng Quê
Khi đêm lặng lẽ buông rèm
Nắng trời tắt hẳn ánh đèn sáng lên
Dòng sông vào giấc ngủ yên
Hàng cây xõa tóc nằm im bên bờ
Nhái con nhảy tõm xuống hồ
Dế vô duyên quá hát to không ngừng
Bữa cơm gạo mới thơm lừng
… Bà mừng khen ngon

Lần nào cũng quên một cái gì đó là sao?

Bởi vì hay quên nên cứ mỗi năm cuối cấp lại làm một bài thơ về các thành viên trong lớp, để có thể nhớ đủ tên các bạn cũng như đặc điểm của từng người.

Chẳng biết sau này nó có giữ mãi được hứng thú viết một vài câu gọi là thơ nữa không??? Chỉ biết là đã có một thời nó tập tành làm thơ vui như thế 🙂

Đảo Điệp Sơn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *