“Anne tóc đỏ dưới Chái Nhà Xanh” hay trí tưởng tượng tuyệt vời của trẻ nhỏ

Lâu lâu lại ngồi ngó lại tủ truyện của mình, đọc lại Anne tóc đỏ, tôi vẫn thấy hấp dẫn như lần đầu tiên được đọc vậy.
Chính Anne với trí tưởng tượng phong phú đã lôi cuốn tôi. Nhờ trí tưởng tượng đấy mà Anne luôn sống thoải mái, vượt được qua mọi khó khăn và chứng tỏ cho mọi người thấy trong cô luôn có một sức sống mãnh liệt, luôn tràn đầy nhiệt huyết.

Ở một góc nào đấy, tôi thấy lại mình của cái thủa bé xưa, tâm hồn lúc nào cũng bay bổng với đủ mọi hình ảnh. Đi học mẫu giáo, tôi hình dung mình là cái máy bay, giang rộng 2 tay làm cánh, miệng kêu brum brum làm tiếng động cơ, rồi cứ thế chạy vèo vèo từ nhà, qua dốc đồi tới lớp học. Bố tôi luôn phải đứng nhìn theo cho tới khi tôi vào lớp mới thôi.

Tôi vừa cười vừa thương Anne khi nghĩ tới cảnh cô bé hàng ngày trò chuyện với người bạn tự cô nghĩ ra, đầu tiên là Kate Maurice và sau đó là Violetta. Buồn cười vì ở cái thời con nít thò lò mũi xanh tôi cũng từng rất hay ngồi nói chuyện một mình, hoặc với 1 đồ vật gì đó, nói về bất cứ điều gì tôi thích và nghĩ ra. Có lần bố tôi ở trong nhà, nghe thấy tiếng nói xì xầm ở ngoài, thắc mắc không biết là ai đến, bèn ra ngó. Hóa ra là cô con gái cưng của ông đang ngồi nói chuyện với cái cối đá. Nhiều người chắc hẳn phải phì cười hoặc cho rằng như thế chả khác nào bị thần kinh. Nhưng nếu là Anne, cô ấy sẽ không nghĩ vậy, bởi cô ấy hiểu sự thú vị khi được trò chuyện với mọi vật quanh mình, bởi tất cả đều có linh hồn và sự sống.

Mọi sự vật hiện diện xung quanh Anne đều có 1 ý nghĩa nhất định. Với cô nó cũng giống như con người, có vẻ đẹp, có suy nghĩ, có sự lãng mạn. Nên cô luôn nghĩ ra những cái tên rất hay để đặt cho chúng. Nếu không phải người có tâm hồn khoáng đạt, có sức tưởng tượng lớn thì đâu thể làm được việc đó?

Tôi thương Anne vì cái khát khao mãnh liệt có 1 người bạn của cô, tới mức phải tự mình nghĩ ra 1 người bạn cho mình khi thực tế không được như ý. Cô bé quá cô độc ở cái lứa tuổi của cô.
Mọi việc chỉ chấm dứt khi Anne ở Chái Nhà Xanh, rồi gặp được Dinana. Cuối cùng thì cô cũng có được người bạn tâm giao, người bạn thực sự bằng xương bằng thịt. Chả trách cô đã vui mừng và hạnh phúc đến mức tưởng như phát điên lên được.

Yêu nhất ở Anne việc cô dùng trí tưởng tượng để vượt qua thực tế trái ngược với mong muốn và để lạc quan, vui vẻ thoải mái, tự nhiên nhất có thể.

Mái tóc đỏ của Anne bỗng trở thành “tóc đen như màn đêm”, làn da của cô bỗng “trắng như ngà”. Và Anne không còn là cô bé gầy nhẳng mặt đầy tàn nhang mà là tiểu thư Cordelia Fitzgerald kiêu hãnh.
Cái váy Anne mặc trong buổi đầu tiên tới trường học Chủ nhật không phải là 1 cái váy như cô mơ ước. Nhưng phút chốc nó bỗng thành chiếc váy hợp mốt nhất, “được làm bằng vải muslin trắng như tuyết với đăng ten và tay áo phồng ba lớp”. Điều đó đã giúp Anne tung tăng tới trường mà không cảm thấy chút nào buồn chán, tự ti về bản thân mình.

Trí tưởng tượng theo Anne suốt những tháng ngày cô sống ở Chái Nhà Xanh, theo cô tới lớp, theo cô đi chơi. Nó giúp cô gặt hái được những thành công lớn trong học tập và thu hút được sự quan tâm của tất cả mọi người.
Đôi khi trí tưởng tượng cũng có mặt trái. Khu rừng Ma ám khiến Anne run sợ. Những con quỷ lùn, những con ma không đầu… sản phẩm của trí tưởng tượng của Anne giờ quay ra dọa cô và làm cô run rẩy. Nhờ có sự kiên quyết của bà Marilla cô cũng vượt qua được và còn rút ra bài học “từ giờ sẽ hài lòng với những nơi tầm thường”.

Khi tôi có con, tôi cũng không mong chúng phải thật giỏi giang mà chỉ cần chúng có 1 tâm hồn rộng mở, phong phú, tràn ngập ý tưởng, để giúp chúng luôn lạc quan trong mọi hoàn cảnh. Một lúc nào đó, cũng như tôi, chúng sẽ khám phá cuộc sống của Anne, cách mà Anne đã lớn lên và chinh phục lòng người. Chúng sẽ hiểu vì sao truyện lại có sức hấp dẫn với cả người lớn như vậy.

Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh, truyện không thể thiếu trong tủ sách gia đình bạn!

 

hoachio.com

? Hoa Chio  ?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *