Đón Đinh Dậu, lại kể chuyện Gà… 🙂
——-
Chị gái tôi chuẩn bị sinh. Mẹ chồng chị ở quê mang lên một con gà trống cho chị để bồi dưỡng sau khi sinh. Chú gà trống với bộ lông đen đỏ bóng mượt và cái mào hơi rủ xuống, bị buộc ở góc sân cứ chực chạy trốn khi có ai tới gần.
Sáng sớm khi cả nhà còn đang ngủ, tiếng gà gáy bất chợt vang lên, mạnh mẽ, khoẻ khoắn. Tôi giật mình tỉnh giấc, ngỡ như mình đang ở quê.
Con em tôi cằn nhằn vì đang ngủ ngon thì bị đánh thức. Rồi nó lại nằm xuống ngủ tiếp trong khi tiếng gà gáy vẫn vang đều. 🙂
Tôi bỗng nhớ quê tôi với những buổi sáng rộn ràng tiếng gà gáy. Khoảng 4 rưỡi, 5 giờ là tất cả hoà vào nhau như bản nhạc đồng ca hùng tráng. Lúc đầu chỉ là một chú gà nhà ai đó gáy sớm, rồi tất cả rộ lên và lan rộng khắp xóm. Hồi ấy tôi bé xíu, cũng giống như em tôi bây giờ, có hôm giật mình tỉnh giấc, phụng phịu bực tức vì bị làm phiền, rồi lại say sưa ngủ tiếp. Có hôm thì ngủ say quá không biết gì. Chỉ có bố mẹ tôi là sáng nào cũng dậy đúng tầm giờ đó, nấu cơm sáng cho cả nhà, rồi cho đàn gà trong chuồng ăn no nê.
Tuổi thơ tôi trôi qua cùng với tiếng gà gáy sáng. Những lần cùng mẹ đi tìm gà vì chúng chạy lạc đâu mất vài con. Những lần bị mẹ gọi dậy sớm, đứng ở đầu hè nhìn chú gà trống trong vườn đang vươn cổ gáy vang mà cứ hậm hực trong lòng “tại mày gáy nên trời mới sáng nhanh thế”…
Tôi bắt đầu xa tiếng gà gáy sáng khi vào học lớp 10. Buổi sáng không còn được đánh thức bởi những âm thanh rộn ràng quen thuộc. Thay vào đó là tiếng đồng hồ báo thức, đôi khi là những tiếng khóc thút thít của vài đứa bạn cùng phòng vì nhớ nhà nhớ bố mẹ. Lần đầu tiên tôi nhận ra mình gắn bó với tiếng gà gáy đến nhường nào. Lần đầu tiên tôi hiểu rằng tiếng gà là cả một miền quê yêu thương của tôi… 🙂
Thời gian cứ thế trôi đi. Tôi vào đại học, rồi ra trường và đi làm. Số lần về quê ít hơn. Tôi đã quen với việc không còn được nghe tiếng gà gáy sáng, quen với việc tỉnh dậy cùng với tiếng ầm ĩ của xe cộ ngoài đường. Dường như tất cả đã thuộc về một miền ký ức xa xôi mà tôi vì mải mê lo toan cuộc sống đã bỏ quên trong góc nhỏ. ?
Một lần, đứa em họ tôi học lớp hai gọi điện cho tôi nhờ hướng dẫn tả con gà trống và hỏi tôi khi nó gáy thì trông như thế nào? Tôi buột miệng hỏi: “Em chưa nhìn thấy gà trống gáy bao giờ à?”. Hỏi xong, tôi mới giật mình. Uh nhỉ, những đứa trẻ thành phố như em, cả năm trời không được về quê một lần cùng lắm cũng chỉ biết gà trống gáy “ò, ó o” như trong sách đã miêu tả, chứ làm sao biết được con gà trống khi gáy nó ra sao? Làm sao các em thấy được cái dáng mạnh mẽ, đầy tự hào của nó, thấy nó vỗ cánh, rướn cổ lên cao dõng dạc cất tiếng như thế nào? Làm sao các em có được cái cảm giác bồi hồi trước một dàn âm thanh nhộn nhịp như thế??? Các em lớn lên giữa thành phố hiện đại rực rỡ ánh đèn, được đánh thức mỗi sáng bởi bố mẹ, bởi tiếng ồn ào của xe cộ, bởi tiếng đồng hồ báo thức. Liệu đến bao giờ sẽ biết yêu tiếng gà gáy sáng? Biết có lúc nào mới hiểu được câu chuyện cổ về sự tích tiếng gà gáy??? ??
Chỉ những ai đã từng sống ở quê mới biết tiếng gà gáy sáng quen thuộc đến nhường nào. Mới hiểu được cảm giác muốn trào nước mắt khi bỗng dưng được nghe tiếng gà gáy giữa lòng Hà Nội, giữa những ngôi nhà cao tầng san sát nhau.
Tôi bất chợt nhớ đến một câu quảng cáo “hãy bắt đầu buổi sáng của bạn bằng tách Nestcafe”. Cuộc sống đã thay đổi thật rồi. Có ai còn mong bắt đầu ngày mới của mình bằng tiếng gà gáy sáng???
? Hoa Chio ?