Cô Đơn Trên Mạng

 “Jakub à, nhớ lắm!”…

Tôi đã thấy tim mình rung lên khi đọc đến dòng chữ ấy và khi khép lại quyển sách, nước mắt tôi bỗng dưng chảy ra. Tôi không dám khóc to, đêm đã khuya rồi… Tôi cứ để cho nước mắt lăn trên má. Tôi vừa đọc xong “Cô đơn trên mạng” – “Loneliness in the net”…

Tôi bị cuốn hút ngay từ cái tiêu đề của truyện – Cô Đơn Trên Mạng. Nghe tên truyện tự dưng cảm giác như thấy được cái Tôi lơ ngơ của mình suốt ngày lang thang trên nét, tán gẫu với hàng tá bạn bè mà cuối cùng vẫn chỉ trơ trọi một mình. Vậy là đọc, quyết tâm đọc. Đọc ngấu nghiến như một đứa trẻ thèm ăn. Và bất ngờ vì mọi chuyện khác hẳn những gì mình tưởng tượng.

Một câu chuyện lãng mạn, thực sự lãng mạn nhưng dường như đã được số phận xếp đặt từ trước cho Jakub – nhân vật nam chính trong truyện. Nhân vật nữ là một cô gái xinh đẹp đã có chồng mà tôi không biết chắc chắn được tên dù đã đọc đi đọc lại. Hình như đấy là ẩn ý của tác giả khi cho nhân vật nam một cái tên rất cụ thể (lần nào cũng được cô gái gọi tên rất rõ ràng trong mỗi bức thư), nhưng lại chỉ để cho nhân vật nữ xuất hiện dưới cách xưng hô “em” với nhân vật nam.

Họ quen nhau và đã nảy sinh tình cảm trong thế giới mà người ta chẳng mấy khi nghĩ là thật. Họ kể cho nhau nghe mọi chuyện, nói với nhau về mọi vấn đề. Từ chuyện ăn mặc tới công việc, sở thích, rồi chuyện tình cảm, chuyện gia đình. Tôi thích câu chuyện mối tình đầu của Jakub và Nathalie – một tình yêu vô cùng mãnh liệt. Tôi thích cách Nathalie nói yêu anh: “Hai đầu ngón tay trỏ hai lần xuống dưới xương đòn, rồi hai lần về phía người đối diện. Đơn giản biết bao…”.

Tôi thích cá tính mạnh mẽ của nhân vật nữ, cái cách cô để cho Lý Trí mình đấu tranh với Trái Tim, cái cách mà cô nói Jakub: “anh hãy quyến rũ em đi”, và cả cách mà cô – tình cờ lại giống như Nathalie – nói với Jakub:

Thế giới thiếu vắng anh của em bỗng trở nên im ắng quá…

Co Don Tren Mang

Tôi cũng đã thấy tim mình nghẹn lại khi thấy cô tưởng nhầm anh là một trong số những hành khách bị thiệt mạng trên chuyến bay do tai nạn, trong khi anh đã chuyển chuyến bay khác, nhưng vì trò đùa của số phận nên cô chưa được biết. Tâm trí tôi cũng như thúc giục anh chàng lễ tân khách sạn chạy thật nhanh, thật nhanh để có thể thông báo kịp cho cô biết rằng Jakub vẫn bình an. Tôi nhớ hình ảnh lúc Cô đau đớn, nghẹt thở và không thể nói được. Tôi thấy nhẹ người khi cô gặp Jakub, khi cô nằm gọn trong vòng tay anh. Dường như tôi đã nhìn thấy tia sáng của tình yêu đích thực ẩn sâu trong cô, một tình yêu mà cô khát khao, chờ đợi.

Kết thúc của chuyện không nằm ngoài dự đoán của tôi, bởi vì nó chỉ có thế là như vậy. Nhưng nó lại không phải là điều tôi mong muốn. Tôi muốn Jakub không phải ngày nào cũng trò chuyện một mình qua mail và mang một mối tình tuyệt vọng như thế. Tôi muốn anh không phải ngày ngày lặng lẽ ngồi nói chuyện với Nathalie bên mộ của cô. Tôi muốn cô gái kia sẽ không có cảm giác “có lỗi” với Jakub, muốn rằng cô sẽ vứt bỏ mọi rào cản để đến với anh. Chao ôi, cái Tôi muốn luôn luôn ngược lại với cái “cuộc sống hiển nhiên phải như thế” vậy đó.

Người bạn của tôi – người đã giới thiệu truyện này cho tôi và cho tôi mượn sách cũng đã bất ngờ khi bị tôi hỏi “nhân vật nữ chính trong truyện tên là gì”. Anh đã nghĩ khá lâu (tôi đoán vậy, vì phải một lúc lâu sau, tôi mới thấy anh trả lời msg của tôi). Anh bảo nhân vật nữ chính chỉ có thể là Nathalie. Còn Cô gái kia chỉ giống như một ngọn gió thổi bùng lên ngọn lửa tình yêu tưởng như đã sắp tàn của Jakub dành cho Nathalie. Tôi không đồng ý với anh. Tôi không biết nói thế nào để diễn tả những suy nghĩ và cảm nhận của mình, nhưng tôi chắc chắn cô gái kia không phải là một ngọn gió thoảng qua trong đời Jakub. Cô là hiện thực tồn tại, là ngọn lửa cháy sáng mạnh mẽ chứ không đơn thuần là cơn gió lướt qua rất nhanh. Tôi ước gì mình có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả cái tôi cảm thấy, cái điều đã giúp tôi khẳng định như trên. Đơn giản lắm mà, sao với tôi lại khó khăn đến thế…!!!

Cũng nhờ “Cô đơn trên mạng”, tôi biết thêm nhiều điều mới. Những kiến thức khô khan về AND, về gien, và cả những chuyện về bí mật giữa nam và nữ.

Và trên tất cả, tôi hiểu rằng có rất nhiều cách để nói Yêu…

 

Co Don Tren Mang

Nếu như bạn yêu đọc sách truyện, đừng bỏ qua quyển này nhé. Bạn sẽ học được thêm rất nhiều thứ khác đấy. Biết đâu khi đọc xong, bạn lại có thể giúp tôi và người bạn của tôi có được câu trả lời về nhân vật nữ chính. Biết đâu đấy…!!!

Thông tin về sách:
CÔ ĐƠN TRÊN MẠNG – LONELINESS IN THE NET
– Tác giả: Janusz L.Wisniewski – Dịch giả: Nguyễn Thanh Thư (con gái nhà văn Nguyên Hồng)

2 thoughts on “Cô Đơn Trên Mạng

  1. Lê Phạm Thiên Thủy says:

    Tình cờ tôi có cuốn sách này vào sinh nhật thứ 38 của mình. Sau đó tôi đọc nó trên bàn làm việc, trên ghế sopha, trên gường,… và, trong cả toilet… Chắc không dưới 30 lần. Trong 10 năm tiếp theo của cuộc đời, cứ mỗi giai đoạn khó khăn của cuộc sống hay gặp vấn đề về tâm lý, tôi đều tìm để đọc lại nó. Tôi tìm thấy tôi trong đó. Nỗi khát khao, niềm mơ ước. Khi tràn đầy năng lực và hoài bão cống hiến, lúc mệt mỏi và oán hận cuộc đời…. một trong những cuốn sách hiếm hoi tôi tìm đến là Cô đơn trên mạng. Lần nào cũng vậy, tôi khóc ở trang Mục sư xăm dòng chữ trên tay và tim ngừng đập vài giây khi đọc những dòng trên trang cuối cùng – ” Hôm nay, anh sẽ gặp lại những người thân của anh, gần như tất cả”.
    Tôi luôn tự hỏi, “gặp” ? ” Người thân” của Anh, đương nhiên rồi, là Bố, là Mẹ, Natalia, anh bạn ” cùng hit” Jim. Người còn lại khiến những người thân ” gần như tất cả” kia là người phụ nữ ấy – người phụ nữ ” tóc dài và mắt thì đổi mầu tùy theo tâm trạng” ấy cho dù có ” rất đặc biệt” với Anh thì cũng làm tôi cảm thấy ghét cô ấy bởi cô ấy đã khiến cho Anh phải kêu cứu trong vô vọng ” Anh xin em đấy. Hãy tìm thấy anh một lần nữa đi!”
    Giống như sóng điện từ, có hàng triệu triệu cái mỗi giây được phát đi – con người đi lướt qua nhau, dừng lại cạnh nhau nhưng góc riêng của những người sâu sắc, tinh tế và nhân văn vẫn là phần kín khó mở cửa và không dễ ai chạm tới được. Nó rất dễ bị tổn thương. Rất dễ vỡ. Giống như phần lớn những thứ đáng quý trên đời.
    Khi nghẹt thở vì những dòng chữ mang lại, tôi thường nghĩ ” Chúa là không có thật. Nếu có thật thì đó là một người tàn nhẫn và vô tâm”.
    Nhưng, tận trong đáy lòng, tôi vẫn mong muốn rằng ” Người chỉ đi vắng một chút mà thôi” !!!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *